Image Map

Monday, January 25, 2010

An introduction that is long overdue...

So, I feel it is necessary to share a conversation I had about, oh- five seconds ago. An exchange took place between me and My Guy (Tim, The Big H.  My husband, take your pick).   It went a little something like this:  


My Guy:  You've been reading so many blogs these days, why don't you just start your own...?  
H:  Um, excuse me?  I have my own....
My Guy:  Really?  I never read it....should I be?  
H:  Um, yes.  I'm fantastic.  Just kidding....I guess read it if you want to.  
My Guy:  Well, I guess anything you're going to put on there is something I know about anyway....right?  I don't even know how to get to it...
H: Um...how long have you known me?  This bewilders me. (((taking him to 7 years or so worths of archives from my old, beloved, stomping grounds))))


He immediately wanted to read anything about "him" and anything and everything about me BEFORE him.  


Then he said I was the prettiest girl in the whole wide world, rubbed my feet, and made me cookies.  


Okay, he didn't really do that, but he is oh so amazing that it's not that far away from reality.  



In real life, he got super distracted by WWE Smackdown....or RAW?  Or I don't care.  


So, here he is.  Sweet Readers, meet my husband.  Husband, The Sweet Readers.  


We made several attempts at a "serious shot," but someone always claimed they looked fat or their nose looked weird or the angle was funny.  Believe it or not, he was more high-maintenance than I was during this impromptu photoshoot.  So, we compromised.  


I remember being 23 and thinking I would marry a boy who wore a tie to work and had lunch with important people.  I thought that would make me feel safe.  


Then, I somethinged (dated, talked to, spent time with?)  a boy who was exactly that way, and it was the least safe I have ever felt with a person in my entire life.  


Then I met Tim who is still easing his way into a career and throws socks on the floor and wears big, heavy boots to work, and ended up being The One.  


In some ways, he is not at all who I thought I would end up with, but in a lot of ways, he is exactly what I always wanted and knew I needed.  He is the perfect combination of gentleness and strength.  



Welcome to blogspot, baby.  And if you're actually reading?  Well, Code Word:  Luxembourg.  



Love, H.  

4 comments:

carmen @ life blessons said...

Too cute, Holly!

I do find it funny to think, here I am writing all this stuff online for the whole world to see and my husband may or may not be reading it. (Although there are times that I make him read an entry! Ha!)

Peaches said...

For my last blog, I used to make Mr. Peaches proof all of my entries because he's smarter than me...

That is no longer, but he still reads them all. :)

Holly said...

Carmen- I will have to "make" Tim read an entry every now and then. Maybe I will dedicate one to Star Wars. That will surely capture his attention!

Peaches...I love that he used to proof yours! I vote you write one is Espanol and give extra credit to anyone who translates! Haha!

Unknown said...

nhưng ta hiểu ngươi trước tiên không nên cùng Ngân Long thành tiếp xúc thì tốt. Ngân Long này tựa hồ đều rất cao ngạo, không tốt để quan hệ. Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ cẩn thận, thật sự không được, ta cũng có biện pháp đào tẩu.” Còn cái gì dễ dàng chạy thoát so với đồng đẳng bổn mạng triệu hồi đây? Chỉ cần cảm giác không ổn, hắn tùy thời có thể thông qua tinh thần liên lạc làm cho Tử triệu hồi mình chạy. Sau đó lợi dụng các loại hành thức đào tẩu. Đương nhiên, Diệp Âm Trúc tin tưởng mình không bị gặp phải tình huống này.
Tô Lạp một bên cùngđồng tâm
game mu
cho thuê nhà trọ
cho thuê phòng trọ
nhac san cuc manh
số điện thoại tư vấn pháp luật miễn phí
văn phòng luật
tổng đài tư vấn pháp luật
dịch vụ thành lập công ty
http://we-cooking.com/
chém gió
trung tâm tiếng anh Diệp Âm Trúc nói chuyện, một bên rửa rau, động tác hắn rất khéo léo, một chút cũng không ướt át. Trong chốc lát công phu, cả phòng bếp tràn ngập mùi thơm thức ăn, khiến cho Diệp Âm Trúc không khỏi nhón tay động mạnh, chỉ thiếu chảy nước miếng.
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước. Nơi này khói dầu nhiều quá.” Tô Lạp đẩy Diệp Âm Trúc ra khỏi phòng bếp, ngay trong nháy mắt hắn vừa mới chuẩn bị xoay người về phòng bếp nấu cơm, đột nhiên đồng tử Tô Lạp một trận co rút kịch liẹt, phi thân đánh về phía Diệp Âm Trúc. Không đợi Diệp Âm Trúc phản ứng lại, thân thể hai người đã lăn tròn trên mặt đất.
Một đoàn khí lưu màu đen mãnh liệt phá tan cửa sổ, trong nháy mắt tràn ngập trong phòng, mặc dù